Nếu bạn yêu một cô gái nào đó thật lòng, yêu truyen sex văn bằng cả trái tim mình thì khi cô ấy có người yêu, có người thương thì lúc đó bạn sẽ thật lòng thật dạ chúc cô ấy luôn luôn được hạnh phúc. Chúc cô ấy mãi mãi được hạnh phúc bên người mà cô ấy yêu thương, dù người đó vĩnh viễn không phải là bạn”.
Cuộc thế hệ liệu rằng có cho ta cơ hội thứ hai không khi đã vô tình doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat đánh mất hạnh phúc đang nắm giữ trong tay. Liệu rằng tình yêu ngày ấy có quay trở lại với ta không khi mà hai người đã cách xa nhau rồi. Liệu rằng hai trái tim đã từng bị tổn xót thương ấy có trạng thái lại cùng chung nhịp đập với nhau không khi mà đã từng bị tan tành do nhau. Chắc là không rồi. Ai có thể làm cho mảnh gương kia đã vỡ rồi lại có trạng thái lành lẽ lại được như lúc ban sơ cơ chứ? Đó là hoàn toàn viển vông. Mỗi người đồng cân có một cơ hội mà thôi. Không ai có thể đổi thay được cả. Có chăng nữa đó chỉ là mộng mị mơ của người mà thôi.
Đã một năm tôi và cô ấy nói lời từ biệt mà tôi là người mở lời trước. Cô ấy không nói nhưng tôi biết cô ấy đang khóc. Tôi biết cô ấy đang rất đau. Vì tôi. Vì tôi ngu ngốc. Đúng vậy. Lúc đó tôi thật ngốc. Chúng tôi quen nhau đồng cân được một năm. Một năm là quãng thời kì quá ngắn để chúng tôi thi thể định là cần nhau mãi mãi. Một năm để rồi cả tôi và cô ấy đi mệnh chung nhau nhẹ nhõm như một cơn gió thoảng nhưng khi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat cơn gió ấy lướt qua thì có một khoảng trống để lại mà không bao giờ có thể lấp đầy bởi một ai khác được được. Ngày đó, tôi và cô ấy. Hai trái tim ở hai nơi cách nhau gần cả ngàn cây số. Tình yêu chúng tao trao nhau thông qua những dòng tin nhắn và những cuộc gọi vội vàng, phút chốc. Tình yêu của chúng tôi nhẹ nhàng, không lãng mạn như truyen dam những cuốn tiểu thuyết, không nóng bỏng nhưng những thước phim châu Âu, không ướt át như những bộ phim Hàn. Song chúng tôi luôn cảm nhận được ái tình của nhau, cảm nhận được hơi ấm của nhau. Tình yêu đó khiến chúng tao trở thành ra tốt hơn trong mắt nhau và trong mắt man di người. Vì cô ấy mà tôi biết lo cho bản thân mình hơn, biết mở lòng mình hơn, biết quan tâm tới những người mà mình yêu thương hơn. Còn cô ấy, cô ấy đã dịu dàng hơn, sâu lắng hơn và ấm áp hơn so với thời tôi và cô ấy còn đi học. Mỗi lúc tan học tôi đồng cân muón điện thoại để gặp cô ấy, để được chuyện trò với cô ấy, để được nghe cô ấy cười, hay đơn giản là để được quan hoài cô ấy mà thôi. Hạnh phúc của tôi chỉ có thế. Đơn giản. Tôi vốn là vậy. Tôi không thích phô trương tình cảm của mình ra bên ngoài quá nhiều. Tôi thích sự sâu lắng và rét mướt từ bên trong tâm hồn. Và cô ấy đã mang đến cho tôi điều động đó.
Hai mươi tuổi tôi biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là yêu và được yêu. Tình yêu khiến con tim ta như tan chảy và nhảy nhót khắp trong lồng ngực. Tôi vui hơn mỗi ngày nhờ có dòng tin nhắn chúc buổi sáng của cô ấy, cô ấy luôn luôn là người chủ động như thế. Có lúc tôi bàng quan quá, song cô ấy không lấy điều đó mà phiền lòng. Vì cô ấy biết cảm thông và chia sớt chuyện học của tôi, cô ấy biết áp lực của giảng đường là như thế nào, mặc dù rằng cô ấy không còn đi học nữa. Song không vì chưng vậy mà cô ấy lãnh đạm. Cô ấy càng trân trọng những phút giây hai đứa được chuyện trò cùng nhau hơn. Cả tôi cũng vậy. Không gặp được nhau thì chỉ biết trò chuyện với doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nhau thôi. Một năm tôi và cô ấy gặp nhau đồng cân dăm ba ngày lễ Tết mà thôi, liệu mấy ngày ấy có thoả nỗi nhớ về nhau hay không? Ai từng đi qua tình yêu thì hiểu rõ thôi. Cả hai chúng tao đã yêu nhau như thế. Cả hai đã cùng mộng ước rằng sau khi tôi ra trường thì hai đứa sẽ tính chất tới chuyện tương lai, lúc đó chúng tao đã trưởng thành để quyết định mọi rợ chuyện rồi. Uớc nằm mộng nhỏ nhoi đồng cân có thế. Hai chúng tao yêu nhau và sống bởi nhau, sống vì chưng ước mê của nhau như thế. Cảm ơn thế hệ mỗi ban mai thức dậy, ta có thêm ngày mới để yêu thương, tôi lại được có thêm một ngày nữa để yêu cô ấy, cảm thấy cuộc thế này thật tươi đẹp vì có cô ấy bên cạnh. Có cô ấy đi bên thế hệ tôi như vậy.
Tuổi thanh xuân của tôi trôi qua thật đẹp vì chưng có một người mà tôi yêu xót thương thường xuyên bên cạnh tôi. Tôi nhớ Xuân Diệu đã từng viết:
Đố ai định nghĩa được tình yêu?
Có khó gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu.
Bởi ta nói yêu mà. Yêu là điều động mà ông Trời tặng thưởng cho con người và ai cũng được hưởng. Quan trọng là cách mà họ tận hưởng nó như thế nào mà thôi. Cảm ơn Adam và Eva ngày xưa bởi phạm tội ăn trái cấm của Chúa trời mà bị phạt, vì chưng vậy mà nhân loại hiện tại mới có thể đến được với nhau, yêu nhau chứ. Nếu không thì thế gian này nhạt phèo lắm, lạnh lẽo lắm. Tình yêu là một ngọn nến thắp sáng tâm vong linh con người trong một đêm u tối, là bài ca dẫn đường cho ta trong một lối đi đầy ngã rẽ, là một thiên đường mà nơi đó hai con tim hoà làm một. Ai khi yêu mà không như vậy chứ.
Ấy thế mà, tưởng đâu ông Trời sẽ để chúng tao được ở bên nhau. Nhưng thế cục mà. Có ai hay đâu chữ ngờ. Chính khoảng cách địa lý ấy đã dần dần hình thành khoảng cách trong hai trái tim của chúng tôi. Yêu xa! Yêu xa chính thị là con dao hai lưỡi cho ái tình của hai doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat người. Lúc đầu tôi không tin chuyện đó. Nhưng giờ tôi đã thấm tháp nỗi đau của yêu xa rồi. Nó đau lắm. Chính vì yêu xa mà khoảng cách ấy càng ngày càng lớn. Nó lớn tới mức chúng tôi không còn với tay tới nhau được nữa. Bờ hố ấy xa quá, khi mà ai đứng bên này cũng không thấy được nhau nữa. Yêu xa là một sự thử thách lớn trong ái tình của hai người. Nếu gia tộc cố gắng cùng nắm tay nhau vượt qua thì sau đó sẽ là hạnh phúc, sẽ là viên mãn. Nhưng nếu gia tộc quá yếu đuối hay không đủ tự tin thì cái kết là sự đau khổ, là tiếc nuối, là sự hẫng hụt đến nhói lòng. Họ yêu nhau, xa nhau rồi lại chia tay nhau không phải là trong tim của đối phương đã không còn yêu người ấy nữa, mà là vì chưng họ không đủ tự tin, không đủ dũng cảm để vượt qua cái rào cản được gọi là yêu xa ấy. Hay là vì ái tình của họ không đủ lớn chăng? Có lẽ vậy! Nhưng ta đâu có thể lấy cái gì để có trạng thái đong đếm được tình yêu? Nên ta đâu biết được nó lớn đến thế nào cơ chứ? Ta chỉ biết rằng ái tình nó lớn đến mức có thể khiến ta làm mọi thứ mà trước đây ta chư từng làm bao giờ cốt tiền để người mình yêu được hạnh phúc, là để được thấy nụ cười luôn luôn nở trên môi của bồ mỗi ngày. Thế là yêu.
Tôi và cô ấy cũng vậy. Tình yêu của hai chúng tao không còn như trước, mà tôi là người cảm nhận đầu tiên. Thực ra thì bạn bè tôi nói hai chúng tôi không hợp nhau, sớm muộn thì cũng tạm biệt mà thôi, nhưng tôi lại bỏ ngoài tai những điều đó. Tôi mặc kệ, vì tôi yêu cô ấy. Nhưng, một năm trôi qua, tình yêu ấy đã sớm tàn. Nó đồng cân mới đi được một phần ba chặng đường mà đáng lẽ nó phải đi hết, song nó đã không đủ sức để đi tiếp được nữa. Nó đã gãy gánh giữa chừng. Đôi tay tôi không còn đủ rộng để níu giữ tình yêu ấy. Những cuộc gọi, những dòng tin nhắn của hai chúng tao bẩm dần và nó đồng cân có miễn là cưỡng mà thôi. Tôi cảm thấy lo lắng pha chút lo sợ. Và điều gì đến cũng đã đến. Tôi nói lời tạm biệt với cô ấy. Tôi đã chuẩn bị cho ngày này khá lâu, bởi vì tôi biết sớm muộn gì thì cũng sẽ tới, nhưng mà khi đối mặt với nó tôi hoàn trả toàn đông cứng, tôi không thể nói được một lời nào với cô ấy cả. Mũi tôi cay sè, khó khăn lắm tôi mới nói được điều mà tôi muốn nói ra, tuy không đầy đủ câu từ song cô ấy hiểu tôi muốn nói gì. Cô ấy im lặng. Sự lặng im của cô ấy khiến tôi nhói đau. Lần trước tiên tôi biết thế nào là sự đau khổ trong tâm hồn. Là thế nào được gọi là sự tan tành của một con tim. Chính sự lặng im của cô ấy đã khiến tim tôi thắt lại, lòng dạ tôi nóng phừng phừng. Cô ấy không khóc? Nhưng giọng cô ấy đã lạc hẳn đi trong từng câu nói:
- Mình biết ngày này rồi cũng sẽ đến mà ôi thôi mình à. Nhưng mình không hờn trách gì mình cả. Ai mà lại không trải qua một lần hả cậu. Thôi thì xem như tình yêu đó là một kỷ niệm của hai ta mình nhé. Mình tiền muốn nói với cậu một điều động này thôi: Mình yêu cậu!
- Mình… xin lỗi…!
- …
Cậu không cần phải nói gì đâu! …Mình… hiểu mà…
Cô ấy tiền nói bấy nhiêu thôi. Chỉ bấy nhiêu thôi mà đã khiến tôi đau đớn rồi. Tôi gục xuống, và tôi bật khóc. Trong suốt hơn một năm yêu cô ấy tôi chưa bao giờ nói một câu rằng Tôi yêu cô ấy cho cô ấy nghe cả. Tôi thật có khuyết điểm với cô ấy rất nhiều. Tôi biết rằng có thể cô ấy đã chờ đợi tôi nói ra cho cô ấy câu nói ấy lâu lắm rồi, nhưng tôi đã không làm được. Bởi tôi thiển nghĩ khi yêu thì nói câu nói ấy cũng đâu có ý nghĩa gì,chỉ cần mình yêu người ấy thành tâm là được. Nhưng giờ đây tôi mới nhận ra rằng mình đã hoàn trả toàn sai lầm khi có suy nghĩ như vậy. Cô ấy không khóc nhưng tôi biết nước mắt của cô ấy đã chảy ngược vào trong, bởi vì cô ấy đang rất đau. Cô ấy đang nấc lên tưng cơn. Mà tôi lại chẳng thể ở bên cô ấy để cho cô ấy mượn bờ vai này được. Tôi đã khiến cô ấy bị tổn thương. Sự hẫng hụt mà tôi gây ra cho cô ấy là quá lớn, trên dưới trống mà tôi để lại trong tim cô ấy là quá sâu. Và vết thương này trong tim tôi và cô ấy sẽ rất lâu mới có thể lành lại được. Nhưng dù rằng nó có lành lại rồi, và có lâu thế nào đi chằn nữa thì cũng sẽ để lại một vết sẹo mà thôi, vết sẹo ấy vĩnh viễn sẽ ở đấy, nơi con tim ấy, thời kì không thể làm lu mờ đi được. Và nếu có thời cơ thì nó sẽ làm cho con tim đau lên tưng hồi mà thôi. Sao có trạng thái mất đi được chứ.
Tôi thất thểu bước đi mà lòng nặng trĩu. Tôi không biết mình đang đi đâu nữa. Tôi chỉ biết rằng mình đã đi khá xa, Sài Gòn nắng là sao tôi thấy lạnh thế. Tôi cô đơn đi giữa biển người đang tấp nập, bon chen, mà sao tôi thấy cô đơn thế. Một sự cô đơn đến ghê người. Tôi cần thời kì để thi hài định lại tình cảm của mình. Tôi không muốn quãng thời kì yêu cô ấy là vô ích. Tôi muốn biết tôi cần gì, muốn gì, và phải làm thế nào. Người ta nói thích thì đừng nên nói, còn yêu thì hãy nói bằng cả trái tim. Thích khởi hành từ đôi mắt và cảm xúc, còn yêu bắt đầu từ lí trí và con tim. Chúng ta có trạng thái thích nhiều người nhưng đồng cân có trạng thái yêu thì chỉ có một mà thôi. Chính bởi vì thế mà tôi cần thời gian để suy nghĩ lại mình rằng tình cảm mà lâu nay nay tôi dành cho cô ấy có phải là ái tình hay không hay đó đồng cân là tình cảm nhất thời. Bởi giờ đây tôi đang rất rối trí và mất bình tĩnh. Bởi yêu là duy nhất, còn cái giống ái tình thì rất nhiều, con người ta thường rất dễ bị nhầm lẫn là mình đang yêu khi con tim bỗng rung động bởi vì một nụ cười của ai đó, hay chút hờn dỗi của một người cũng có thể khiến ta một đêm không ngủ, cứ suy nghĩ về ai đó, rồi lòng bỗng nhiên mỉm cười. Đã từng là mảnh ghép quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau. Nhưng giờ đây tiền là hai mảnh vỡ đầy xót xa.
Con tim ta rất dễ bị lừa cảm giác. Vì nó rất mong manh. Nó tợ hồ như pha lê trong suốt. Nó dễ bị nhiễm danh thiếp thứ bên ngoài, thì tình cảm cũng là một trong những số đó. Càng có nhiều tình cảm thì con tim ta lại càng khó phân biệt được một cái là nào là cái nào để rồi nó tự khiến mình chui vô cái vòng quanh quẩn không sao thoát ra được. Nó đã tự làm đau mình. Con tim tôi cũng như vậy đấy. Nên giờ tôi chọn cách rời xa cô ấy để tìm cho mình một trên dưới trời đất ơi riêng. Để tôi biết được rằng tôi cần cô ấy tới mức nào? Và con đường mà chúng tao đang đi là đúng hay sai lầm? Dù rằng kết quả có như thế nào thì tôi cũng ưng thôi. Bởi con tim không có lỗi do đã yêu, mà nó có khuyết điểm vì chưng đã hấp tấp yêu.
.
.
.
Đã một năm trôi qua rồi. Vậy là đã hai năm tôi và cô ấy yêu nhau rồi lại phải chia tay nhau. Quá ngắn ngủi. Quá phũ phàng. Nhưng thỉnh thoảng ta phải nỗ lực ưng sự thật. Trong một năm ấy tôi và cô ấy cũng không còn giao thông với nhau. Tôi không biết cô ấy sống như thế nào. Một năm thôi mà sao đối với tôi nó dài quá, cứ như là cả chục năm vậy. Thật sự mà nói thì tôi còn rất yêu cô ấy. Đúng vậy. Tôi vần còn yêu cô ấy. Song tôi không thể nói với cô ấy câu nói ấy được nữa rồi. Câu nói mà hai năm trước cô ấy đợi chờ tôi nói ra. Đợi chờ là hạnh phúc hay là kết thúc của niềm tin… Đến với nhau là cả một chặng đường dài vất vả... Ấy thế mà chỉ cần lùi một bước, quay lưng lại đã trở nên người xa lạ… Quan trọng đến mấy cứ cách xa rồi cũng thành người xa lạ… Yêu thương xót đến mấy mà cứ lặng im rồi cũng sẽ nhạt nhoà… Đúng vậy. Nhưng hai năm qua tôi nào có quên được cô ấy. Hình bóng của cô ấy, nụ cười của cô ấy cứ in mãi trong tim tôi. Tôi không thể nào quên được cô ấy. Không thể được. Một năm xa cô ấy, không gặp cô ấy, không được nghe thấy cô ấy nói cười tôi mới biết tôi yêu cô ấy đến nhường nào, tôi chẳng thể sống thiếu cô ấy. Cuộc sống sẽ thật vô vị nếu trên chặng đường này tôi không được cùng cô ấy bước tiếp. Tôi đã sống một năm qua mà không có cô ấy bên cạnh, nó thật buồn tẻ, ngày nào tôi cũng nhớ về cô ấy, song tôi lại chưa đủu dũng cảm để gọi cho cô ấy, tôi không biết là mình sẽ đối diện với cô ấy như thế nào và sẽ nói gì với cô ấy khi một năm trước đích thị tôi là người đã buông ra lời nói đau lòng đó. Thật là cay đắng!
Nhưng ái tình ngày ấy giờ chỉ còn là một hồi ức, một sự hẫng và có một tí nhói đau. Nếu như ngày đó tôi không vội vã nói lời chia tay, nếu tôi đủ dũng khí để cùng cô ấy vượt qua được khó khăn trước mắt, nếu ngày đó bàn tay tôi đủ rộng để nắm lấy tay cô ấy mà bước tiếp thì sẽ không có ngày hôm nay. Nào mệnh phận có cho con người ta có được hai từ "giá như”. Nếu không thì nhân dịp gian sẽ không có hai từ "chia tay”. Bởi vậy mới nói nhân gian đa tình là thế. Cô ấy giờ đây đã lựa chọn một lối đi cho riêng mình rồi mà. Cô ấy có quyền làm như thế và cho nên làm như thế. Một bản nhạc đã được soạn sẵn vẫn có trạng thái thay đổi được tiết tấu cơ mà. Sợi dính líu cấu đã đứt vì chưng người cầm cần câu giựt dây dưa quá mạnh thì con cá có quyền bơi đi nơi khác và dẫn giải thoát cho mình, ai có thế ép nó đứng yên một chỗ để ta lại thò tay xuống tóm cổ nó lần nữa chứ. Quy luật tự nhiên là như vậy. Và quy luật của thế cục cũng không có gì là khác cả. Vì phần nhiều chúng được tạo thành ra để qua lại lẫn nhau mà. Chúng là hai cá trạng thái trong cùng một bản thể.
Có những dòng tin nhắn… đọc tai iwin 429 mien phi lại vẫn thấy đau. Cứ tưởng sẽ suốt đời có nhau đâm ra chỉ là ảo tưởng. Gió nghịch mùa, yêu xót thương nghịch hướng… Ừ thì cơn gió nghịch mùa. Cơn gió nghịch mùa ấy đã mang chúng tôi đến với nhau chỉ trong thoáng chốc rồi lại mang chúng tôi xa mãi, ở hai đầu cực của tình yêu. Đến với nhau trong chốc lát rồi lại xa nhau… Vậy tôi tự hỏi mình rằng duyên số cho tôi và cô ấy gặp nhau làm chi để rồi cuộc vui là thoáng qua, cái ở lại chỉ là sự khổ đau của hai tâm hồn. Giờ đây tôi đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Song tôi chưa trạng thái yêu thêm một ai khác. Con tim tôi chưa dám mở cửa ra lần nữa. Tôi sợ. Tôi sợ lắm cái cảm giác tưởng chừng như nắm giữ được cả yêu xót thương trong tầm tay, ấy thế mà nó lại vụt tan như chưa từng tồn tại. Mấy ai yêu mà đi được với nhau đến suốt cuộc đời. Âu tất cả cũng tiền là duyên số. Gặp nhau, yêu nhau là duyên nhưng còn đi được với nhau đến rồi đời hay không thì còn phải xem xem hai người có số thuộc về nhau hay không. Hình như ông Trời thích trêu gan con người thì phải?
Hỏi trần gian có bao liều thuốc bổ?
Sẽ chữa lành căn bệnh tội do yêu?
Yêu cũng tội nghiệp mà không yêu cũng khổ!
Trái tim này chắc phải "mổ” ra xem…
Bây giờ tôi đã nhận ra rằng, khi bạn yêu một ai đó thật lòng, yêu gia tộc bằng cả trái tim mình không chút tính toán thì bạn sẽ cầu chúc cho gia tộc luôn được hạnh phúc, mãi mãi bên cạnh người mà họ yêu thương, vì chưng cuối cùng họ cũng đã tìm được tai iwin 429 mien phi bến đỗ bình phẩm yên cho riêng mình, đó sẽ là lời cầu chúc thành tâm nhất xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng của bạn, mặc dù bạn có nói ra văn bằng lời hay không haychỉ là tiếng nói của con tim, dầu người đó vĩnh viễn không thuộc về bạn nữa. Nhưng bạn sẽ luôn luôn mỉm cười. Dù rằng tim bạn vẫn nhói đau, nướt mắt bạn đang rơi, ngay cả tôi cũng vậy, khi tôi đang viết những dòng này thì tôi đang có bít tất cả những cảm xúc ấy, dù rằng có đau đến mấy nhưng tôi vẫn hé nụ cười chúc phúc cho cô ấy.
Hôm nay cô ấy mặc tấm áo trắng bốp khôi như nụ cười của cô ấy ngày nào, tay cầm một bó hoa xinh như chính thị cô ấy vậy. Cô ấy đi bên chồng, bước lên xe hoa, cô ấy đã mãi mãi thuộc về người khác, không phải là tôi. Tôi quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cô ấy cũng vậy. Vì sao ư? Làm sao tôi có trạng thái đối diện với cô ấy được chứ. Khi chính tôi là người đã gây ra cho cô ấy đau khổ, để rồi cô ấy vĩnh viễn thuộc về người ta.
Hôm trước ngày cô ấy lên xe hoa về nhà chồng khoảng một tháng, cô ấy có gọi điện cho tôi. Cô ấy bảo:
- Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ
- Ừ! Khá lâu đấy! Dạo này cậu sao rồi?
- Mình vẫn bình phẩm thường thôi
Im lặng một đỗi thì cô ấy nói với tôi bằng một cái giọng nhẹ nhõm như trước đây tôi đã từng nghe
- Tháng tới đây…
- ? – Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì
- Tháng tới mình sẽ kết tai iwin 429 mien phi hôn. Cậu sẽ tới dự chứ? Mình sẽ rất vui nếu có cậu.
Tôi im lặng tỏng giây lát rồi mỉm cười bảo
- Ừ. Dĩ nhiên là mình sẽ đến chứ. Đễn để chúc phúc cho cậu.
- Cảm ơn cậu ngày xưa đã yêu mình, đã cho mình biết được thế nào là tình yêu!
- …
Tôi lặng người hồi lâu rồi trả lời:
- Mình cũng thích mình của ngày xưa đã yêu cậu. Chúc cậu luôn luôn được hạnh phúc. Và hãy hứa với mình là sẽ không bao giờ khóc nữa cậu nhé.
- Ừ! Mình cảm ơn cậu. Người lạ từng yêu.
Giọng cô ấy vẫn nhẹ nhõm và rét mướt như ngày nào. Tôi làm sao quên được ngôn ngữ ấy cơ chứ. Tôi và cô ấy đều mỉm cười. Tôi cũng sẽ cố tìm cho mình một bến đỗ riêng của cuộc đời. Vấn đề là thời gian mà thôi. Nếu quay ngược lại được thời gian, nếu cho tôi được chọn lại, thì tôi vẫn xin được chọn cô ấy, xin được yêu cô ấy một lần nữa. Xin được cùng cô ấy đi đến hết cuộc đời này. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng: "Tôi Yêu Em”. Một câu nói mặc cả đời này tôi nợ cô ấy. Tiệc tan, mọi rợ người về hết, tôi cũng đang ra về, nhìn theo bóng cô ấy lên xe cùng ai đó rồi khuất dần trong bóng chiều hoàng hôn tím ngắt. Giờ đây tôi chả trách cô ấy gì cả, bởi tất cả là khuyết điểm tại tôi mà. Đã thành người lạ của nhau rồi mà, thì lấy quyền gì mà trách cứ cơ chứ. Chỉ là người lạ mà thôi. Cái từ "người lạ” sao nghe chua xót thế. Tôi cảm ơn cô ấy đã đến bên đời tôi. Cho tôi biết yêu. Cái tình yêu đầu đời ấy sao mà đẹp thế, ở cái tuổi còn xanh ấy của đời người tôi đã yêu. Một tình yêu chớm nở rồi cũng chớm tàn như một đoá quỳnh hương vậy, nó toả ra hương thơm dịu dàng rồi lụi tắt. Nhưng dư âm mà nó để lại thì đã in sâu vào tận đáy lòng, để sau này trên đường đời rộn rịch ấy, tôi và cô ấy có vô tình gặp lại nhau thì sẽ cho nhau một nụ cười, một câu chào ôi thôi là đủ.
Vậy là một dấu chấm đã nhẹ nhõm rơi xuống kết thúc cho một chuyện tình không viên mãn, không trọn vẹn. Tuy tôi và cô ấy chẳng thể bên nhau, chỉ bởi một chút ích kỷ cá nhân chủ nghĩa mà tôi đã mất cô ấy, song một cái kết như vậy đối với tôi đã là hạnh phúc rồi. Tôi có trạng thái trông chờ gì hơn khi được thấy người mình yêu thương xót nhất hạnh phúc chứ? Tôi biết tôi sẽ là một điều gì đó đặc biệt nhất trong cuộc đời sau này của cô ấy, là một nốt nhạc trầm bổng trong bản nhạc không được vẹn toàn và đã bị thay đổi ấy. Bờ cát trắng êm đềm, từng làn sóng mát rượi cuộn vào bờ, nhẹ nhàng xoá đi những bước chân của cô ấy trên đoạn đường này và bước tiếp kiến đến trạm dừng kế tiếp của cuộc đời. Song ở đâu đó, tôi vẫn dõi theo từng bước cô ấy đi, tôi nguyện sẽ là đường thẳng đồng thoại đi bên cạnh cô ấy, đường thẳng ấy sẽ, tôi sẽ không làm chi cả, tôi tiền im lặng đi bên đời của cô ấy mà thôi, bởi hai đường thẳng đồng thoại thì làm chi có điểm dừng chân chung? Nhưng tôi lại tin rằng, có hai thế giới tồn tại song song nhau mà ở nơi đó tôi và cô ấy được ở bên cạnh nhau.
Một bản nhạc buồn chung cuộc cũng đã tự chọn cho nó một cái kết thúc. Xa xa ấy, có bóng một người ngả xuống mặt phố trong cơn gió chiều lặng nhìn theo hình bóng của ai xa mãi. Tạm biệt một người! Người con gái tôi đã từng yêu! Ca khúc "Those Years” ở đâu đây ngân lên như để xoa dịu một tâm hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét