Không phải tiền có những con người tài giỏi, tháo vát thì truyen heo mới thật sự mang lại lợi ích cho xã hội. Họ, những con người "có tâm hơn là có tài”, hành động có ích nhưng lại bị xem là ngu ngốc. Đúng vậy, trên đời này có những con người như vậy đó. Chính chúng ta cũng đã nghĩ họ ngu ngốc, mặc mặc dầu đó là một hành động tốt. Thử xem lời mình phát biểu có đúng không nhé! Mời các bạn theo dõi nội dung câu chuyện dưới đây để kiểm tra lại xem có đúng không nào. Và liệu bạn có cho rằng họ ngu ngốc????
6 giờ 50 phút, những tia nắng ấm áp bắt đầu len lách xuyên qua những kẽ lá. Ánh nắng lung linh chiếu xuống mặt đường. Trên con đường Quốc vỡ lở 1 của đô thị Hồ Chí Minh, những công cụ đi lại đang lưu thông suốt ầm ĩ đông đúc trên đường, bắt đầu một ngày làm ăn mới. Tất cả họ, những dòng người và xe đều rất hối hả. Ở trung thành lề đường có một cô đâm ra viên trẻ đang cố đạp xe thật nhanh để kịp giờ vào lớp.
Cô sinh viên đạp xe tới trường của mình thì cũng đã 6 giờ 55 phút rồi. Cô hối hả gửi xe vào khu giữ xe của trường sau đó chạy vội về phía lớp học. Trên đường chạy vào lớp, cô thấy có mẩu giấy nhỏ nằm dưới chân, ở bất kể vị trí nào mà cô trông thấy cô đều khom xuống nhặt bỏ vào thùng rác xong rồi mới tiếp kiến thô lỗ chạy về lớp. Đến tới cửa lớp thì giảng sư đã hiện diện trước cô rồi. Thế là cô lại bị trễ giờ vào lớp. Cô thở hì hục khi phải chạy nhanh tận lầu năm của trường học thuộc khoa Công nghệ thực phẩm. Cô đâm ra viên thẹn thùng cúi đầu xin phép giảng viên đứng lớp rồi mới bước vào đi tới chỗ ngồi của mình. Cô lấy tập vở ra để lên bàn, lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán, mắt và mũi cho sạch sẽ. Những cô bạn cùng lớp nhìn cô dè bĩu bàn tán với nhau:
- Một tuần thì đã đi trễ hết năm ngày rồi. Mặt cô ta không biết dày mấy lớp nữa.
Một cô khác:
- Trời ơi, tụi mày còn nói làm chi nữa. Cả trường học đại học này ai mà không biết cô ta là sinh viên kim luôn chức lao công, dọn dẹp. Rác chúng ta có vứt đầy trường cô ta cũng nhặt sạch hết.
- Tỏ vẻ ngoan ngoãn thì cũng không ai thương. Thời hết sức bây giờ, chỉ cần có tiền và có năng lực làm việc giỏi là được coi trọng. Mọi thứ khác đồng cân là bổ trợ và không là gì hết.
- Tao nghĩ là cô ta đang thể hiện cho Ban giám hiệu thấy đó. Sau này lỡ học yếu quá ra trường không nổi thì cũng xin được chân trưởng khoa vệ đâm ra trường.
Các cô ấy xúm xít lại giễu cợt bạn học đã thế hệ rồi xúm nhau cười khúc khích vô luận là đang trong giờ học, có điều là thanh âm hơi nhỏ một tẹo thôi. Giảng viên đứng lớp vẫn cứ thao thao giảng trên bụt. Cô đâm viên bị bằng hữu giễu cợt đó biết gia tộc đang nói xấu mình, cô nhìn bọn họ cắn môi, bọn gia tộc cũng phim sex nhìn lại cô với ánh mắt khiêu khích. Cô quyết định không quan hoài tới gia tộc nữa mà quay nhìn giảng viên chăm chú học.
Đến giờ tan học, danh thiếp sinh viên trong trường học đổ ra về. Họ vào khu gửi xe lấy xe ngôn ngữ cười ầm ĩ rôm rã, tiếng đùa giỡn, gồ ga xe máy inh ỏi. Cô hoá viên trẻ dắt xe đạp ra về. Khi cô đi gần tới cổng trường thì mấy cô bạn cùng lớp lúc nãy tài xế máy chở nhau vượt qua cô sau đó quăng lại mấy bịt ni lông, ly giấy vừa uống nước xong xuống đất trước mặt cô, cười ha hả rồi chạy xe đi mất. Cô sinh viên đứng sựng lại, tần ngần một chút rồi cũng quyết định dựng xe lại khom xuống nhặt mệnh rác đó cho vào thùng rác rồi mới về.
§§§
Vào buổi chiều khi mà ánh nắng cuối cùng đã tắt, trời ơi mát dịu. Ở công viên một đôi cụ già bách bộ chuyện trò thư giãn với nhau, vừa để tốt cho sức khỏe vừa để chia cắt sự đơn chiếc với nhau lúc về già. Cũng có những em bé theo ông bà đến chơi chạy giỡn đùa vui với nhau ở đó. Có một ông cụ tuổi trên sáu mươi và một cô gái trẻ đang cùng nhặt những tờ giấy, những bao ni lông và danh thiếp rác thải khác mà mọi người đi chơi công viên vứt bừa bãi. Ông cụ nói với cô gái:
- Ngọc Nhiên à, năm nay là năm cuối cực kì học của cháu rồi phải không?
(Ngọc Nhiên là cô đâm viên trẻ hay nhặt rác trong trường). Mặt cô ỉu xìu:
- Dạ phải, nhưng cháu không biết mình có tốt nghiệp được hay không nữa. Cháu làm bài không tốt.
Ông cụ cười khà khà:
- Cháu của ông không cần phải lo đâu. Năm nay không tốt nghiệp được thì còn năm tới, mà rủi năm tới có không được nữa thì vẫn còn năm tiếp kiến theo nữa mà. Có sao đâu.
Ngọc Nhiên nhìn ông như mếu:
- Ông lại trêu chòng cháu nữa rồi, sao không động viên cháu mà ông lại nói như vậy chứ?
Ông cụ vỗ vai Ngọc Nhiên cười sảng khoái:
- Được rồi, được rồi. Ông không nói nữa, ta tiếp tục đi.
Hai người lại đi vòng quanh công viên nhặt rác một công việc không thuộc về trách nhiệm của họ. Vừa đi hai ông cháu vừa chuyện trò với nhau, những câu chuyện phím thường ngày của cuộc sống, xung quanh họ.
§§§
Ba tháng sau.
Vào một buổi chiều trời ơi ảm đạm, mây đen kéo tới chuyển mưa. Tại công viên, Ngọc Nhiên và ông cụ ngồi trên ghế đá. Cô bé khóc lóc inh ỏi:
- Hu…hu…, hic..hic…Cháu không biết đâu. Cháu chẳng thể chấp nhận được. Hu hu, hichic….
Ông cụ ra sức khuyên bảo:
- Thôi đi Ngọc Nhiên àh! Cháu đừng khóc nữa, cháu khóc cũng không khác hơn được.
- Hu….hu…Nhưng mà…ngày mai bầu bạn cháu nó tốt nghiệp hết cả rồi. Chỉ có cháu….(nấc lên một tiếng)…Cháu phải chịu lưu bang. Hu…hu…! Ông ơi, chắc cháu nghỉ học đi lượm rác với ông suốt đời quá! Hu…hu…!
Ngọc Nhiên lại khóc tiếp, khóc sướt mướt và lớn tiếng hơn. Ông cụ chịu hết lừng danh khóc của Ngọc Nhiên la lớn lên:
- Thôi được rồi! Cháu nín đi nào! Khóc nãy giờ đã bao lâu rồi, ông không ngồi đây dỗ cháu nữa đâu.
Tiếng la của ông cụ làm cho Ngọc Nhiên giật thột im bật nhìn ông. Ông cụ nói:
- Cháu khóc, than vãn và suy sụp hoàn trả toàn không có ích gì. Dù tiền là nhặt rác ông cũng không thích nhặt chung với một cô bé vô bổ nản chí như cháu đâu. Nếu ước nằm mộng của cháu là làm cho môi trường học sạch đẹp, không phải một mình cháu hay một mình ông, hay là hai chúng ta là có thể làm được. Có đi nhặt rác ở công viên cả đời thì nó vẫn sẽ dơ hoài thôi.
Ngọc Nhiên nín khóc chớp chớp mắt nhìn ông:
- Nếu hai ông cháu mình không nhặt thì nhặt với ai ạ! Cháu nghĩ, cũng chỉ có con ngốc như cháu làm việc này thôi. Những người thông minh, gia tộc đã đi làm những công việc cao siêu, lợi hại. Ai thèm đi nhặt rác như cháu chứ. Nên cứ tự mình lầm lũi đi theo ông nhặt là tốt nhất.
- Ai cũng có ít nhiều ý thức về môi trường, có điều nó bị che khuất thôi. Cháu phải đánh thức và làm cho nó lớn lên. Muốn làm được việc đó thì cháu phải có địa vị cái đã, lúc đó lời nói của cháu mới có cân lượng và phát huy hiệu quả.
- Nhưng mà….cháu làm không được đâu..Cháu học dở quá, ra trường còn không nổi nói chi là có địa vị xã hội. Không hiểu sao trước kia cháu lại đậu tuyệt vời học nữa.
Ông cụ nổi cáu:
- Cháu cứ như vậy hoài thì sẽ không thực hành được ước nằm mê đâu. Có hoài bảo mà không nổ lực thì cũng là vô bổ thôi. Cháu phải tự giải quyết khó khăn của mình. Suy nghĩ lại đi, cháu đã làm cách nào vào được tuyệt vời học thì cứ dùng cách đó ra trường. Ông về đây, hôm nay miễn là không nhặt rác.
Ông cụ đứng lên bỏ đi. Ngọc Nhiên ngồi một mình ở đó ưu tư suy nghĩ.
§§§
Một Năm Sau.
Ngọc Nhiên sung sướng mặc vào người trang phủ phục tốt nghiệp. Quang cảnh buổi tốt nghiệp ở trường tấp nập tiếng nói_tiếng cười, ánh nắng ấm áp chiếu xuống làm cho nụ cười như có sức hút hơn trên môi mỗi người. Buổi lễ sắp bắt đầu và có nhẽ người sung sướng hơn cả các nhà trí thức mai sau là bác mẹ của họ. Cha mẹ của Ngọc Nhiên cũng vậy, họ cười sung sướng nhìn con gái của mình trong đồng phục tốt nghiệp. Ba cô nói:
- Con gái của ba rốt cuộc cũng thành thử người rồi. Con đã thực sự trưởng thành từ hôm nay.
Mẹ Ngọc Nhiên:
- Mẹ rất hãnh diện vì chưng con.
Ngọc Nhiên ôm chầm lấy ba mẹ văn bằng hai tay: "Con yêu ba mẹ lắm!”. Từ đằng xa có một tiếng gọi lớn:
- "Ngọc Nhiên!”
Cô quay lại và cười tươi khi trông thấy ông cụ. Ông tiến tới gần ôm lấy Ngọc Nhiên chia xẻ niềm vui với cô:
- Chúc mừng cháu tốt nghiệp!
Ngọc Nhiên cười nhìn ông:
- Cám ơn ông đã đến đây, chúc hạ cháu.
Cô cười rúc rích rồi giới thiệu:
- Thưa ba mẹ, đây là ông cụ mà con thường nhắc đến. Thưa ông, đây là ba mẹ của cháu.
Mọi người bắt tay chào nhau. Ba Ngọc Nhiên nói:
- Cám ơn bác lâu nay nay đã giúp đỡ dạy bảo cháu nó học tập.
Ông cụ cười sảng khoái:
- Cũng bởi chưng Ngọc Nhiên, nếu cháu nó không có ý chí thì tôi có nói bao lăm cũng không ăn thua.
Mọi người cười rôm rã, Ngọc Nhiên phát hiện:
- Hôm nay ông mặc xống áo rất đẹp. Trông ông đẹp lắm luôn!
- Không giống với ông già lượm rác ở công viên hằng ngày phải không?
Có tín hiệu chuông báo đã bắt đầu buổi lễ. Các đâm viên xếp hàng làm lễ. Hiệu trưởng của trường học phát biểu mở đầu nói những lời nhận xét, đánh chớ chi và chúc mừng các hoá viên đã hoàn tất việc học của mình ở trường học đại học. Cuối lời, Hiệu trưởng giới thiệu một vị khách mời đặc biệt lên phát biểu:
- Sau đây, tôi xin nhường lời lại cho một vị khách mời. Ông là Tổng Giám Đốc của công ty TNHH Thiên Nhiên có đôi lời với bít tất cả mọi rợ đứa ở đây.
Một tràn pháo tay chào mừng, Ngọc Nhiên ngỡ ngàng khi đó chính là ông cụ cô quen, cùng nhặt rác với cô bao năm qua ở công viên. Ông đứng lên bụt phát biểu rất dõng dạc và nở nụ cười thật tươi với các bạn tân cử nhân:
- Xin chào các giảng sư và các đâm ra viên tốt nghiệp của trường học ta. Các bạn đang ở đây đã và sẽ tiếp tục là những mầm xanh, là mai sau của đất nước. Các bạn đã bỏ công ra nghiên cứu, học tập trong suốt thời kì qua, mệt mỏi nhưng vẻ vang. Đến nay, danh thiếp bạn đã được bù đắp văn bằng tấm bằng tốt nghiệp. Đúng vậy, danh thiếp bạn đã thành công. Sau này, tôi mong rằng danh thiếp bạn vẫn sẽ tiếp thô lỗ nổ lực hơn nữa để đóng góp cho xã hội, cho Tổ Quốc. Và chúc các bạn mãi mãi thành công.
Một tràn pháo tay thật lớn vang lên khắp hội trường. Dứt tiếng vỗ tay ông cụ nói tiếp:
- Và điều quan yếu tiếp kiến theo tôi muốn tuyên bố với danh thiếp bạn là…Lời mời của công ty chúng tôi với danh thiếp đâm ra viên tốt nghiệp. Công ty chúng tao xin gửi lời mời danh thiếp bạn đến hợp tác để cùng nhau phát triển. Mong rằng danh thiếp bạn sẽ nhận lời, sự công tác của các bạn chính thị là niềm hân hạnh cho công ty chúng tôi.
Ông cụ đọc tên trước sự hồi hộp của các đâm viên, và điều động bất ngờ là trong danh sách đó có tên của Ngọc Nhiên. Một cô đâm viên bị lưu bang truyen sex lại trường một năm. Chính cô cũng không dám tin vào việc này. Ông cụ nói:
- Tôi biết rằng có người sẽ thắc mắc vì sao tôi lại đặt lời mời tới cô bé Ngọc Nhiên, sức học chỉ trung bình. Đúng vậy, cô bé học yếu nhưng cô bé lại là một đâm ra viên đạt điều động kiện nhất trong mệnh danh thiếp đâm viên tôi đã chọn. Chính sự neo người giản, thành tâm với môi trường học của cô bé, đặc biệt là hành động kiên trì nhặt rác của cô. Cô gái trẻ này đã cùng một ông già như tôi nhặt rác thầm lặng trong công viên suốt năm năm tuyệt vời học. Bị lưu bang cô bé đã sử dụng lòng yêu môi trường học làm động lực cố học tập để có được ngày hôm nay. Cái công ty chúng tôi cần ở một nhân viên, không tiền là sự thuần thục tài hoa cho công việc thôi. Mà còn cần tôn giáo đức và cái "tâm”. Sự nhẫn nại, chu đáo và bền chí sẽ giúp ích rất lớn cho công ty chế biến thực phẩm của chúng tôi. Đặc biệt là lòng yêu môi trường, công ty chúng tao đưa sự bảo đảm sức khỏe người tiêu sử dụng lên hàng phục đầu. Vì thế, chúng tôi rất hạnh được cộng tác với cô Ngọc Nhiên_một con người đặc biệt.
Ông cụ vỗ tay bắt đầu, mọi người nồng nhiệt vỗ tay theo, Ngọc Nhiên và cả ba mẹ cô nữa vừa mừng vừa cảm động sung sướng rơi nước mắt. Các sinh viên được mời tiến lên phía trên bắt tay với ngài Tổng Giám Đốc biểu thị sự đồng ý hợp tác giữa đôi bên. Tới lượt Ngọc Nhiên cô cảm động nhìn ông cụ:
- Cám ơn ông đã chọn cháu.
Ông cụ vỗ vai cô bé thân thiện như những lúc hai ông cháu hay trò chuyện:
- Con bé này, không phải cám ơn ông đâu. Đó là năng lực của cháu. Ông đã nói cháu làm được mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét